Thứ Tư, 31 tháng 10, 2012

Người thương binh



Người thương binh vắn số.



Là một hoa tiêu trực thăng, tôi đã tham dự nhiều phi vụ tản thương nhưng đây có lẽ là trường hợp đặc biệt trở thành một kỷ niệm buồn cho tôi…
Chúng tôi được gọi đến bốc thương binh cho một đơn vị Địa Phương Quân.
Anh lính được khiêng trên cái cáng làm bằng áo mưa nhà binh và đặt nằm ngay sau lưng ghế của phi công, bụng và ngực băng thấm máu loang lổ, nằm thiêm thiếp…
Phi cơ đang bay thì anh tỉnh đậy, lấy tay khều sau lưng ghế. Nghe tiếng động, tôi quay lại, anh ra dấu là muốn hút thuốc. Tôi lấy một điếu thuốc, châm lửa, cởi seat belt cúi xuống gắn lên môi anh. Cố gắng lắm, anh mới rít được vài hơi rồi lắc đầu tỏ vẻ không muốn hút nữa. Tôi lấy điếu thuốc vứt đi… Nằm thiêm thiếp một lát, anh lại gọi và đưa cho tôi cái bóp của anh, ra dấu như muốn nhắn tôi điều gì. Cúi sát để nghe anh thều thào là anh đang cảm thấy thân thể lạnh từ từ, chắc không sống được nên nhờ tôi mang cái bóp về cho gia đình, hình ảnh vợ con và địa chỉ ở trong đó. Tôi nhận lấy cái bóp, lòng lo sợ vì phải chăng anh đã biết là mình sắp chết? Tôi hối hoa tiêu phụ bay nhanh thêm để hy vọng đem anh về kịp bệnh viện. Thỉnh thoảng ngó lại trông chừng, nhưng chưa về đến thì anh đã trút hơi thở cuối cùng, đầu nghẹo sang một bên, khuôn mặt bình thản như người đang ngủ. Đây là lần đầu tiên trong đời, tôi chứng kiến một người trút hơi thở cuối cùng.
Tôi cảm nhận giữa biên giới sống chết chỉ là một hơi thở mong manh! Đời thật vô thường, thế là xong một kiếp người bạc bẽo!

TÌNH LÍNH




Người Lính trong xã hội lúc nào cũng là kẻ thiệt thòi... phải chăng điều đó vẫn còn đúng (?)
Chuyện này gần như không là truyện... hư cấu, nếu người đọc là một cựu quân nhân QLVNCH.
Xin mời các CỤ đọc... giải trí cuối tuần.


TÌNH LÍNH
Hieunguyen11

Những ngày tháng Giêng, năm 1973 đơn vị tôi đóng quân tại quận Phú Giáo, tỉnh Bình Dương khoảng hơn hai tháng. Ta và địch đặt trong tình trạng án binh bất động của Hiệp Định Ngưng Bắn da beo. Trong thời gian dưỡng quân này, tôi thường ra chợ Phú Giáo uống cafe nghe nhạc tại một quán nhỏ. Ở đây có một cô bé thường bưng cafe cho tôi trông rất dễ thương. Cô ta tên KO, con của chủ quán.

Thứ Bảy, 20 tháng 10, 2012

Lời tử sĩ


Li t sĩ
Dâng lên anh linh t sĩ đã có lúc an ngh
ti nghĩa trang Quân Đi Biên Hòa
M ch đp cho con ngôi m mi
Đ xương con ra nát vthi gian
Làm phân bón cây nhân quyn sai trái
Cho ngày sau con cháu sng huy hoàng
Em ch bun nhìn m anh xiêu tán
Thy bia anh đy du đn căm thù
Ngay c núi sông gic còn rao bán
thì hn nào yên được gic ngàn thu!
Con hãy đ xác cha hòa vi đt
Ba chết ri, ci táng được gì đâu!
Đng đi ba biết bao người b xác
Dưới truông hào, trên núi thm, rng sâu
Ch hãy đ cho em vào phiêu lãng
cho em quên mi hn tháng Tư bun
Bao mươi năm đt min Nam tươi sáng
ch mt ngày mưa thm l trào tuôn
Bn hãy đ cho tôi tròn tiết tháo
Sng anh hùng thì chết cũng quang vinh
Ch xin x bn cường quyn vô đo
Thêm ti lòng người đã quyết hy sinh
Nếu bn mun tôi ngàn thu yên gic
xin hãy thay tôi dng li cờ vàng
Tôi không mun được m tươm m tt
Khi nước nhà mây vn trng màu tang

Vũ Đình Trường




Các bạn quý mến,

Trong cuộc chiến VN, rất nhiều gia đình có thân nhân ở trong và ngòai Quân đội đã vĩnh viễn nằm xuống vì sự dã man của CSVN. Ai trong số những Gia đình không may đó đọc được bài thơ này mà không thấy mắt mình cay cay

Thứ Bảy, 6 tháng 10, 2012

Những trại tù cuối cùng

Kiều công Cự, TQLC….
Trên đường về Nam (12/1980)
Sau Giáng Sinh, 300 người chúng tôi từ trại Nam Hà B được chuyển về Nam đợt 2, trong đó có tôi. Thật là một điều vui mừng và hạnh phúc (!)
Chúng tôi lên xe từ trại B (Nam Hà), đi ngang qua trại A, qua trại C rồi men theo conđường đất đỏ, nham nhở, vùng Chi Nê, Thanh Liêm, qua thị trấn Phủ Lý rồi đoàn xe dừng lại ở nhà ga Bình Lục. Bấy giờ là nửa đêm và đoàn tàu đã chờ sẵn ở đấy. Chúng tôi lần lượt gồng gánh lên tàu. Một số ngồi dưới sàn, một số ngồi trên ghế.Toa tàu như một phòng giam lưu động. Cửa đóng kín và cài then từ bên ngoài. Theo thủ tục của công an thì bất cứ cuộc di chuyển nào cũng phải còng tay hai người làm một. Không phải còng inox của Mỹ mà là còng nội hóa nhiều cái đã rỉ, không co giãn theo cổ tay lớn nhỏ mà chỉ có một cỡ. Người nào cổ tay lớn thì bịcòng siết chặt đau điếng. Tuy thế chúng tôi cũng tìm cách mở ra cho được thoải mái. Khi nào tàu dừng ở đâu, bọn chèo lên kiểm soát thì chúng tôi đưa tay vào còng.

Thân Phận Kiếp Người

Lời dẫn nhập:
Kính thưa quý vị,
Phải chăng vì duyên số chưa tròn, nên mối tình thưở học trò đành lỗi hẹn.
Cái thưở "Ngàn năm hồ dễ mấy ai quên" đó , có khi đã làm đỏ cay khóe mắt.
Rồi người con trai lên đường trả nợ tang bồng. Làn tên mũi đạn, với bao hiểm nguy đã giúp chàng chiến binh vơi bớt niềm riêng.
Người con gái lên xe hoa chôn chặc niềm rung mơ đầu đời.
*Ngày 30.4.1975 chàng chiến binh đành ngậm ngùi "gãy" súng, cùng với quê hương thống hận chịu đọa đày lao lý. Thân phận người con gái cũng bị vùi dập tả tơi dưới bàn tay cộng sản thô bạo.
*Sau tận cùng khốn nhục, người chiến binh năm xưa lại phải đành tạm mất quê hương để đổi lấy niềm hy vọng tái dựng cuộc cờ mong góp bàn tay lấy lại non sông.
*Tượng đài chiến sĩ là nơi người lính năm xưa đến tìm tình đồng đội
Tượng đài thuyền nhân tỵ nạn là nơi tạ tội với non sông, và gười chiến binh già vẫn khắc khoải khi nghĩ về Đất Mẹ,
*Phải chăng hồn thiêng Người Xưa đã nghe tiếng lòng thiết tha chân tình, để rồi một hôm, anh đọc được tên người con gái đã đi vào tim anh trên phiến bia ghi tên . Ước mơ gặp nhau dù chỉ một lần thôi, vĩnh viễn chìm vào đáy biển oan khiên.

Bay Trên Đất Bắc

Lê Bá Định

Tôi đã nhiều lần vượt vùng trời Bến Hải với những chuyến bay ném bom trên đất Bắc. Lần này tôi được chỉ định dẫn dắt mười hai phi cơ tiến đánh một mục tiêu xa hơn những lần trước. Đó là hai trại quân quan trọng nằm trong vùng rừng nơi phía Tây Bắc thành phố Vinh.

Tôi ghi nhớ nhiều về chuyến bay này vì là lần đầu tiên tôi điều khiển hoàn toàn một phi vụ Bắc phạt.

Khi vượn khoe chữ



Tống phước Hiến




Ai từng bị giam tại trại Z.30.D Hàm Tân, Thuận Hải đều biết đến tên Thượng úy Vọng, dưới cái tên thường gọi là mai liên tức miên lai.
Cũng như hầu hết bọn cán bộ Cộng sản cai tù, Vọng thích châm chọc, xỉa xói đay nghiến tù. Tuy vậy, tù nhớ Vọng vì đặc điễm nổi bật nhất của Vọng là tếu. Cái chân thành nhất của Vọng là không bao giờ Vọng biết rằng mình đã tếu và đang tếu. Chính cái mà Vọng bảo là “tấm lòng chân thật của cán bộ cách mạng” đã trở thành “chất liệu xây dựng” nên nhân cách kẻ dốt ưa nói chữ, tạo thành “sự nghiệp đặc thù” để được có biệt danh là Vọng tếu.