Chủ Nhật, 14 tháng 12, 2014

VUI BUỒN TRẠI TỴ NẠN


          
VUI BUỒN TRẠI TỴ NẠN

Sau lần bị bắt thứ hai với tội danh “Có hành vi chống lại XHCN”,chúng đem
xe Falcon lại chở mình tôi (cứ như Bộ trưởng…) vào trại Phan Đăng Lưu ở
Gia định cùng một đêm với NT Ng. Ngọc Tiên K.23 (Tư Rè),sau 7 Tháng
Không khai thác được gì chúng kêu ra đọc lệnh thả với nội dung như sau:
“Xét hành vi không đáng bị bắt giữ,cho về”, đọc xong chỉ muốn “mếu” mà thôi,
ở yên cũng không xong,thế là trong vòng một tháng tôi đã chuẩn bị
“Tìm đường cứu nước”, đi đường bộ qua Campuchia rồi qua Thái Lan,
đường đi này cũng nhiều Hỉ Nộ Ái Ố lắm,người ta bị Hải tặc còn mình
thì bị Đạo tặc,nhưng chuyện hơi dài, để lúc khác vậy….
Kẹt ở Miên 2 tháng đến tháng 9 thì qua đến Thái lan và vào trại Phanatnikom,
một trong 3 trại tỵ nạn của Thái,2 trại kia là Sikiu thuộc biên giới Thái Miên,
còn trại cuối là SongKhla gần biên giới Thái Mã, sinh hoạt ban đầu ở trại tỵ nạn
hình thức cũng giống như một trại giam vì còn phải sưu tra về lý lịch,chỉ sau khi
gặp phái đoàn các quốc gia nhận cho đi định cư thì lúc đó mới chính thức
trở thành tỵ nạn,thành ra tổ chức trại cũng giống như một trại tù : Trưởng trại,
An ninh  và hệ thống trật tự gồm những người thanh niên qua đây nhưng
không có diện đoàn tụ nên bị phái đòan từ chối còn gọi là bị “đá”,phải sống

                                


lây lất một thời gian dài học và nói được tiếng Thái để sinh tồn,rồi bị dụ
vào làm trật tự để lấy credit hy vọng được cứu xét,làm lâu thành “tinh”
quên mất thân phận mình và sinh ra lắm tệ đoan,lợi dụng vai trò trật tự
 hống hách,hù dọa các đồng hương tỵ nạn mà kiếm chác, ở tù cs quen rồi
nên không khí ở đây đối với tôi vẫn là Thiên đường,một hôm đang đi qua
một khu vực thấy một nhóc trật tự đang la lối mắng mỏ bà con tòan  những
người lớn tuổi, đáng tuổi cha mẹ,thấy bất nhẫn quá tôi lại nổi máu điên :
“Này thằng kia,ra đây tao bảo”,nghe gọi cu cậu khựng lại và ngạc nhiên
Như là chưa bao giờ gặp ai lại dám có thái độ như vậy,hắn hất hàm “Gì đó?”
“Mày qua đây bao lâu rồi?”,trừng trừng nhìn tôi hắn trả lời cộc lốc “3 năm”
“Mày qua đây 3 năm,thế mày có biết tao là ai không?” hơi ngây người,
nghĩ một hồi :”Không !!!!”,tôi quắc mắt và gằn giọng : “Ở đây 3 năm mà
mày không biết? bây giờ tao hỏi lại lần nữa,mày có biết tao là ai không?”
Nhìn nét mặt ‘ngầu pín” của mình hắn bắt đầu hơi nhờn nhợn:”dạ,dạ không”
Lúc đó tôi mới vỗ vai hắn:”Làm sao mày biết tao là ai được….Tao còn
Không biết tao là ai (?) thì làm sao mày biết”………Sau đó tôi đã dẫn cu cậu
đi uống café và khuyên nhủ,giải thích nên đối xử tử tế với bà con,nhờ vậy
sinh hoạt cũng thoải mái hơn.
Trại được điều hành bởi Cao ủy Liên Hiệp Quốc (UNHCR) mà các nhân viên
Đa số là người Thái,những người có trình độ học thức hay tay nghề đều
muốn làm việc thiện nguyện,một phần để giúp đỡ đồng bào, đồng thời
có credit để có cơ hội được cứu xét đi định cư dễ dàng và nhanh hơn.
Tình cờ tôi được anh bạn giới thiệu cho một Job mà người phụ trách
sắp chuyển qua Bataan (Phi),anh tên Thạch và Job này mang cái tên
rất là đặc biệt “ MAP MAKER “,hiểu theo nghĩa đen là “Người làm Bản đồ”
nhưng đó chỉ là một danh từ ngụy trang,thực chất của nó chính là :
“ỦY BAN BÀI TRỪ HẢI TẶC” mà Tổng hành dinh nằm ở Bangkok,cứ mỗi tháng
có một người Mỹ tên HENRY vào gặp tôi, ông đưa cho tôi mấy tấm HẢI ĐỒ
và nhiều xấp tài liệu của tháng trước,mỗi xấp là một chuyến Thuyền nhân
đã bị Hải tặc,trong đó ghi lại những cuộc thẩm vấn các nạn nhân,như rời VN
lúc nào, đi hướng nào,gặp trục trặc gì,khi nào thì gặp hải tặc …….. từ những
Chi tiết đó công việc của tôi  là dùng sự suy luận để vẽ lộ trình và xác định
tọa độ nơi gặp hải tặc,tháng sau ông ta vào tôi giao kết quả và nhận hồ sơ mới,
kết quả đem về Bangkok,qua những tọa độ mình chấm,họ sẽ khoanh vùng
và xem Hải cảng nào ở gần đó nhất ,sẽ là nơi xuất phát của Hải tặc,rồi tổ chức
một chiến dịch tảo thanh mang theo những nạn nhân giả làm dân Thái,trà trộn
trong đó để nhận dạng mấy tên hải tặc đã từng hiếp và cướp,chiến dịch này
đã tạo ra được rất nhiều kết quả khả quan.

                 


Mỗi lần đi làm việc,nhân viên Cao ủy gặp, cứ gọi tôi là Mr Map Maker,một hôm
Ông Phó Cao ủy mời tôi lên nói chuyện,vừa ngồi xuống ông nói “Mr Map Maker,
Tôi nhờ anh một chuyện được không?”,”Vâng ông cứ nói”, “Thời gian tới
Ông Bộ trưởng Tư pháp ở Bangkok sẽ xuống đây thanh tra,tôi muốn nhờ anh
làm một bản Thống kê trong năm 1986 có bao nhiêu thuyền nhân VN qua đây,
xuất phát từ đâu đến đâu,mỗi lộ trình bao nhiêu người…..? Hai tuần cần làm
cho xong” nghe tới đây trong lòng cảm thấy tan nát rồi,từ khi lọt lòng mẹ
có  bao giờ đụng tới nó đâu,bây giờ phải lôi một “núi” hồ sơ ra ngồi đếm
thì từ chết tới bị thương mà thôi,nhưng vì tự ái của thằng “Điên” tôi vẫn phải
nói cứng ; “I’ll try my best”,ra về tôi thẫn thờ nằm vắt trán tìm cách hoàn thành
cái việc trời đánh thánh đâm này,sau 2 ngày “suy tư” nhớ về quá khứ từ khi
đi học rồi đi lính tôi sực nhớ đến sư phụ dạy Sử Địa và cũng là bác của mình
là Giáo sư Trần Hữu Quảng đã chỉ cho tôi cách vẽ bản đồ,tại sao phãi làm
                                       

                                


một bản thống kê bằng ngoại ngữ lòng thòng trong khi vốn Anh văn chưa đủ
để sỉa răng….Thế là tôi lấy tờ giấy đánh máy,kẻ ô bằng số ô trên tấm Hải đồ,
rồi copy lại bản đồ Đông Nam Á,từ khổ 1 thước bây giờ thu nhỏ lại thành
trang giấy học trò,vừa vẽ xong thì viên Sỹ quan trưởng ban An ninh trại
đi ngang qua nhìn thấy tấm bản đồ,lại gần cầm lên xem,hắn trừng mắt nhìn
tôi :”Làm sao anh làm được cái này?” Tôi nhún vai :”Vì tôi là Sỹ quan”
nghe vậy hắn tự động bỏ đi.Sau đó bắt đầu lục các hồ sơ thuyền nhân 1986
phân ra từng nơi xuất phát (Rạch Giá,Phú Quốc,Vũng Tàu.v..v…) rồi qua đến
Songkla hay Phanatnikom……tính ra số liệu tổng quát,số liệu từng lộ trình,
 tỷ lệ phần trăm,rồi chỉ việc kẻ những đường lộ trình,lấy bút màu
Highlight và ghi những số liệu cùng tỷ lệ bên mỗi lộ trình rồi “Giao hàng”.
Sau khi Bộ trưởng về lại Bangkok , ông Phó CU mời tôi đi ăn và tỏ ý cám ơn
những gì đã giúp ông, ăn xong đang ngồi nhâm nhi thì ông phán cho một câu :
“Can you do me a favor one more thing?” nghe tới đây là tôi sắp muốn sỉu rồi
“Vâng, ông cứ nói”, “Khi nào qua Mỹ,anh có thể gửi về cho tôi một mớ
sách PLAYBOY được không?” Nghe tới đây tôi nhẹ cả người :”Chuyện nhỏ”
Làn sóng người đến rồi đi vẫn tiếp tục,một hôm đang làm, ra nghỉ xả hơi,
những người mới tới đang chờ ở ngoài đợi kêu tên vào làm giấy tờ,
thấy một người đang ngồi ủ rũ “suy tư”,nhìn là biết ai rổi,tôi lẳng lặng

đến gần giả giọng Cán bộ TKS :”Anh tên gì?”,người đó giật mình ngửng lên
“tôi tên Loan”, “Gì Loan?”,” Ơ,Trần Văn Loan”,”Phải Loan K.23 không?”
người ấy trố mắt nhìn kỹ lại :”Mày hả Trung?”,bèn dẫn ông anh vào làm thủ
tục cho lẹ.Cũng một lần ở Bataan, đang làm ở JVA,lù lù một ông Tù Trưởng
đi vào,hóa ra Hung thần TĐT/TKS Đợt 1 Trần Vĩnh Thuấn K.23:” Ủa NT tới
hồi nào vậy?”,”Mới hôm qua,tôi ở Vùng 2”,”Hèn gì tôi còn một cái ở đây ai dè
của NT”,làm thủ tục lý lịch có bà xã đứng cạnh,tôi hỏi :”Anh chị có mấy cháu?”,
“6 đứa” vừa nghe xong tôi ngửng lên,trợn mắt,cau có :”trời... đẻ gì đẻ dzữ dzậy?”
làm 2 ông bà nhìn nhau bẻn lẻn cười.
Phải công nhận thời gian tỵ nạn là thời gian vàng son,
chưa phải lo sinh kế,chỉ lo học và chuẩn bị để thích nghi với cuộc sống mới sau này,và cũng ở đây không khí sinh hoạt trong tình VB,Chiến hữu thật là hài hòa và ấm cúng, với các NT và NĐ như K.19 (Ng, Nho. , Ng. Phùng Trọng),
K.20(Trần Kim Bảng,Ng.V.Huân,Lê.V.Phương,Ngọc),K.23(T.V.Loan,T.V.Thuấn),K.27(N.V.Xuyên,N.V.Gương),
K.28 (N.M.Thu,Trương Thành Minh),K.29 (Trịnh Xuân Ngọc),K.31 (Ng. Xuân Quý)
Cùng khóa thì có Hà Quốc Hùng,tên này chỉ vì cái tội vô tình ở cùng trại
nên sau này qua Mỹ tôi đã lôi đầu ra bắt làm phù rể,





















ngoài ra còn NT Diên K.10 và thầy Bội thuộc khoa Anh văn.
Thời gian trôi mau,lần lượt người đi,người đợi, đối với những Cựu QN
có diện đi Mỹ,khi lên làm việc với phái đoàn Mỹ phải qua 3 Cơ quan :
JVA,EAO và INS; JVA chỉ phụ trách về thủ tục giấy tờ,lý lịch rồi chuyển qua EAO
là cơ quan quan trọng nhất phụ trách về Nhân chủng học,kiểm chứng xem
mình là thứ thiệt hay “dzổm”, đi hay bị “đá” là do nơi đây,có những trường hợp
tưởng chắc ăn,cuối cùng lại thua,như trường hợp một vị Th/Tá có đầy đủ giấy
tờ,ngoài ra bên mình lúc nào cũng kè kè một folder gồm giấy tờ về huy chương,
giấy ban khen của Tướng lãnh,bằng tốt nghiệp..v..v..  ai thấy cũng phát thèm,
hôm lên gặp phái đoàn gồm một nhân viên Hoa Kỳ và một Nữ QN Việt nam
rất giỏi và có uy tín,người ta vẫn gọi là Bà Thuận,khi được gọi tên,vị Th/T này
bước vào,không thèm chào một câu,vất cái folder lên bàn cái “bịch”,tự động
kéo ghế ngồi,bà Thuận ngồi im không nói, đợi ông ta ngồi xuống bà mới cất
tiếng :”Tôi đã biết tất cả về anh…..nhưng nếu mà ngày xưa một người thuộc
cấp vào trình diện mà không chào rồi tự động kéo ghế ngồi thì không biết
anh có cho họ ăn một cái đá từ dưới lên trên không? Tôi nghĩ rằng đó không
phải cung cách của một Sỹ quan nhất là cấp tá,mời anh ra ngoài đợi.”
Mọi người đang xếp hàng đợi đều “teo” hết,gặp bà chằng rồi….nhưng sau đó
Bà Thuận đã ra trấn an mọi người,ngày hôm đó mọi người đều được nhận,
kể cả những người bị đá lúc đầu cũng được nhận lại,chỉ trừ có mình vị Th/Tá
kia là rớt đài,kể cũng là bài học về nhân cách.
Giai đoạn cuối cùng là cơ quan di trú INS,qua khỏi EAO là đã được 8,9 chục
phần trăm rồi,nhưng cũng phải coi chừng ngựa về ngược,bàn làm việc gồm
một Mỹ và thông dịch viên,người Mỹ đều nói được tiếng Việt nhưng chỉ khi nào
cần họ mới nói,câu hỏi đầu tiên luôn luôn được đặt ra là :”Nguyên nhân nào
khiến ông/bà bỏ nước ra đi?” Có những trường hợp “ngoại lệ” xảy ra cũng vui,
như có một cựu QN khi vảo,với câu hỏi đầu tiên,muốn chứng tỏ cho người Mỹ
biết mình cũng nói được tiếng Anh :
”I’m very poor Sir,my life is… 3 DOWN,7 UP,9 UP and DOWN”
“Tôi khổ lắm ông ạ,cuộc đời của tôi nó…3 CHÌM,7 NỔI,9 cái LÊNH ĐÊNH”
vừa nói tay ông vừa chỉ xuống,chỉ lên và uốn lượn,thế mà Mỹ cũng hiểu
và cho ông pass.Còn lần tôi lên INS sau khi qua khỏi EAO (cũng nhờ còn giữ lại
căn cước Th/Úy lúc mới ra trường) và thấy chắc ăn rồi,khi cô thông dịch hỏi:
“Nguyên nhân nào khiến anh bỏ Nước ra đi?”
“Tôi đâu có bỏ Nước ra đi,tôi theo nước qua đây mà…”



                                        



Ông Mỹ trợn mắt,hỏi ngay tiếng Việt :”Nước nào?”….”Nước Biển….”
Ông phì cười,lấy ngay con mộc đóng vào tờ giấy :”Thôi đi đi cha nội…”
                                                   Bùi Đạt Trung (BĐT/BĐ/Người Nhái K.25)










-- 

Thứ Bảy, 20 tháng 9, 2014

"CHỨC SẮC" trong TÙ

        "CHỨC SẮC" trong TÙ






Vào thời điềm 1984;lúc đó tôi đang ở trại B của A.20 Xuân Phước,
những đặc tính thường xảy ra với các trại là : chuyển trại,chuyển nhà
hay chuyển "Đội",mục đích để hóa giải những âm mưu nổi loạn
hay vượt ngục cùng những lý do khác....
Thời gian lạnh lùng trôi đi,"Lịch" cứ mỗi ngày mỗi chồng chất
không biết khi nào ngừng,lúc đó một đội Tù gồm 3 Tổ,điều hành đội
gồm Đội Trưởng,Đội Phó,Thư ký và 3 Tổ Trưởng.
Sau một lần chuyển đội,hệ thống điều hành,sinh hoạt cũng thay đổi theo,
Lúc đó ĐT là Lưu Kim Long,một cựu Đ/U Cảnh SáT,ĐP là Phạm Văn Thận
là Th/U,rất thân với tôi,cả 2 tuy còn độc thân nhưng đùa với nhau :
"Sau này tôi với Ông sẽ làm Sui Gia với nhau,O.K?" thế là mỗi lần găp nhau
cứ gọi nhau "Ông Sui,ông Sui..." òm cả tỏi làm mọi người phì cười 
"Sao tao mệt với 2 cái thằng SUI này quá..." Sau này qua Mỹ cà 2 đứa mới 
lập gia đình,khi bắt liên lạc với nhau,mỗi lần gọi phone tôi đều ân cần hỏi thăm:
"Này ông Sui,con DÂU tôi nó đã bỏ TÃ chưa ????"
Sau khi chuyển đội,nhân số không thay đổi bao nhiêu nhưng tổ 3 của tôi
lại thiếu Tổ trưởng,trong đó có NT của tôi là anh Năm Tấn K.14VB,Tr/Tá Pháo Binh,
Trịnh Đình Lâm giáo chức ,Hồ Hoàng Khánh Tr/sĩ Người nhái,con Võ sư Hồ Cẩm Ngạc,
Ng. Thanh Tùng một tù nhân Chính trị bị bắt vì tội chống phá vẹm,ăn cơm chung với Ngọc Đen.
  Lúc đó ông Sui tới gặp và cầu cứu nhờ tôi làm Tỗ trưỡng Tổ 3,vừa nghe xong
tôi dãy nảy liền "Ối giời! ông Sui tính làm tê liệt cuộc đời và sự nghiêp của tôi sao?
sau này nếu có lỡ dại ra tranh cử Tổng Thống chả lẽ tôi lại khoe : Năm 37 tuổi Cụ đã từng
làm Tổ trưởng Tổ 3 Đội 21 tại trại tù A.20 Xuân Phước.......Nghĩ tới viễn ảnh đó
là tôi hết Điên luôn"
 "Không phải,kêu mấy cha kia,ai cũng né hết,mà không né thì mình cũng không yên tâm,
mình cần người biết duy trì được hòa khí và tinh thần của mọi người với nhau."
Giằng co mãi cuối cùng cũng phải chiều lòng ông Sui (nếu không mất mẹ nó con Dâu...)
Thế là một trang sử thử thách mới bắt đầu lật qua,công việc điều hành thì không
có gì nặng nhọc,chỉ có đầu óc luôn phải chuẩn bị để đối phó với những gì sẻ xảy đến.

 Thử thách đầu tiên : Vào dịp chuẩn bị đón Tết,trại chỉ thị thực hiện một tờ Bích báo
với sự đóng góp bài vở của các "trại viên",thế là ban trật tự thi đua liền ra chỉ tiêu
cho các nhà,các đội làm sao nộp cho đủ 100 bài thơ,văn gì cũng được,
theo hệ thống quân giai phân phối từ trên xuống dưới thì mỗi tổ phải góp 2 bài,
một tin sét đánh ngang tai,mình đã thuộc loại VÕ chứ không phải VĂN,nhất là
viết bài "bốc thơm" thì lại càng không phải nghề của chàng,buổi tối ngồi sinh hoạt
hàng tuần với tổ,tôi bắt đầu năn nỉ mấy ông tổ viên,nhất là thầy giáo Trịnh Đình Lâm
đúng nghề của chàng,chỉ cần làm bài thơ con cóc,vô thưởng vô phạt nôp đủ chỉ tiêu
thế là xong,rốt cuộc điều phủ phàng đã xảy đến,tất cả đều "khẳng khái" từ chối.....
buồn quá hôm sau tôi khai bệnh xin nghỉ một ngày,tình hình lúc đó nghỉ ở trại
chúng không cho đi lang thang mà gom mấy tên khai bệnh vào một nhà,khóa lại
chờ các đội đi về mới mở cửa,hôm đó tôi mang theo mấy gói mì qua để "nấu nướng linh tinh"
và tán gẫu với nhau,lần này gặp ngay Thày Đạt,một tu sĩ Phật Giáo ở chung trại Hàm Tân
và ngủ cạnh nhau,Thày đặc biệt 2 bàn chân đều có 6 ngón,Thày cũng loại ba gai có hạng,
về khoản cãi cọ tay đôi với Vẹm thì khỏi chê,tôi còn nhớ Thày nằm ngay cửa sổ,
cứ 2,3 giờ sáng Thày thức dạy lẳng lặng ngồi giữa mùng và cửa sổ hướng ra ngoài,
ngồi theo kiểu thiền nhắm mắt và âm thầm tụng kinh,lúc đó một tên võ trang đi tuần
xung quanh,ngang qua đó thấy Thày đang ngồi,đứng đối diện nó hỏi : "Này anh kia,
anh đang làm gì đó ?",Thày vẫn nhắm mắt tiếp tục Tụng kinh không trả lời,
nó hỏi đến hơn chục lần vẩn im lặng Y chang,tức quá nó bèn xổ bựa :"Này thằng kia !
mày đang làm gì đó ???" Lúc đó thầy mới từ từ mở mắt ra :"Tại sao cán bộ gọi tôi là mày?"
"Ừ,tao gọi mày là mày,mày đang làm gì đó ???"
 "Nếu cán bộ gọi tôi là MÀY thì......TAO cũng gọi MÀY là MÀY !!!!!!!"
Thế là 21 ngày Biệt giam thoải mái.....
 Trở lại câu chuyện,gặp nhau Thày cười :"Hê Điên,hôm nay bị "Liệt" hả ?"
 "May quá hôm nay có Thày ở đây thật đỡ buồn,lát nữa mời Thày ăn sáng với tôi."
Thày nhận lời,sau khi ăn sáng xong ngồi tán gẫu,chợt nhớ đến vụ bích báo và Thày cũng
thuộc loại thơ văn cao cường,Tôi liền hỏi thày có biết vụ bích báo không,Thày nói biết chứ,
mừng quá tôi liền cầu cứu :"Thày có thể cứu tại hạ bằng 2 bài thơ con cóc,vô thưởng vô hại
được không? để nộp cho tụi nó cho xong nợ." Nghe xong Thày cười :"Chuyện nhỏ"
Tôi liền đi kiếm giấy bút đưa cho Thày,quả thật chỉ trong thoáng chốc,"ngoáy" một cái
đã xong 2 bài thơ,đọc thấy cũng hay mà chả liên quan gì đến bọn kia,
thế là hí hửng "Giao hàng",thường thì 100 đâu có đăng hết,nó đã trừ hao rồi
nên 100 chỉ lấy 50 thôi sau khi đã lọc lựa,thiên bất dung gian,sau khi lọc lựa xong
rốt cuộc 2 bài của mình lại được chọn đăng lên đúng là cười "té ghế"......

Một lần khác vì thời tiết mưa gió thất thường trại không cho ra ngoài lao động,
bắt tập trung trên hội trường ngồi chờ cho đến hết giờ mới cho giải tán,trực trại
là một tay sĩ quan cán bộ tên Tiến cấp bậc Tr/úy thuyên chuyển từ Nam Hà vào,
tay này thuộc loại Võ biền nên cung cách có phần "phổi bò" hơn mấy tên khác,
đỡ nham hiễm,một hôm muốn đổi không khi,hắn bắt tất cả ra tập họp và tập
Cơ bản thao diễn,muốn khoe cái tài chỉ huy,điều động của mình và chỉ cho
các đội trưởng,tổ trưởng cách hướng dẫn về CBTD.
Khi nghe hắn đứng ban lệnh tôi thật ngạc nhiên vì ngược hẳn với cách thức
của QL/VNCH,ban lệnh thường có 2 phần : Dự lệnh và Động Lệnh,phần ĐL
được nhấn mạnh và hô to,thí dụ "Thao diễn....NGHỈ" còn bên kia thì
"THAO DIỄN......nghỉ",giống như đang Gia Tốc thành Gia Giảm.
sau đó hắn cho đội đi tới đi lui một hồi rồi bán cái lại cho mấy ông trưởng
thay phiên nhau điều khiển còn hắn đứng quan sát,đến phiên mình
ra điều khiển tôi nghĩ trong đầu :"Hôm nay mày gặp thứ thiệt rồi con ạ,
ông cho mày biết thế nào là CBTD." Thế là tôi điều khiển hoàn toàn theo
lồi của mình,mà trong đội đa số cũng là Quân nhân nên không ai bỡ ngỡ hết,
thế là cả nhóm đi như trong quân trường,răm rắp như đang diễn hành vậy,quay phải,
quay trái,đằng sau, đều cùng nhịp hết,tên Tiến lừ lừ nhìn tôi,hắn có vẻ hơi quê độ
nên lặng lẽ bỏ đi.

Nỗi cực hình của các Tù nhân cs không phải lao động,mà là mỗi thứ 6 hàng tuần
phải ngồi họp phê và tự phê,bình bầu cá nhân xuất sắc,đầu tiên là họp các tổ riêng
sau đó mới họp đội,có nhiều tổ sản sinh ra nhiều ông "8" phát biểu lia chia có khi
tới nửa đêm chưa xong.Tổ của tôi thì rất lý tưởng,được quy tụ toàn những "Đầu gối" sịn
nên mỗi lần họp chỉ chừng 5 phút là xong :"Vâng báo cáo anh,quá trình lao động
trong tuần qua tôi nhận thấy tổ chúng ta đều tích cực cải tạo lao động tốt,không có
biểu hiện một tiêu cực nào cả,riêng về cá nhân xuất sắc,theo sự quan sát và nhận xét
của cá nhân tôi thì anh C lao động rất xuất sắc nên đề nghị (kỳ này) chúng ta bầu
cho anh C là CNXS,có ai có ý kiến gì không ? (im lặng) Như vậy chúng ta đã nhất trí
và bây giờ giải tán chờ họp đội...."
Trong khi đó bên tổ 2 do anh Tân (T/U cảnh sát) thì đang bình bầu sôi nổi và
căng thẳng để rồi xảy ra "biến cố",trong đám tù thường có 2 nhóm,một nhóm
thì "an phận" còn nhóm kia thì "Quậy" phá bĩnh,tà tà,"trây lười lao động",
khai bệnh liên miên.Bên nhóm an phận thì có anh Ng. văn  Bàng bị bắt trong
nhóm Hòa hảo ở Long Xuyên,anh là một người nông dân thuần túy,mộc mạc,
chất phát,có vợ con mà nghèo quá nên gia đình không có khả năng thăm nuôi
anh chỉ có một ý nghĩ đơn sơ duy nhất là "Lao động tốt,cài tạo tốt" để được về
sum họp với gia đình,còn bên kia thì có "siêu quậy" Ng. tú Cường chủ trương
CNXS nên chia phiên nhau cho đồng đều và cùng chia xẻ với nhau,
nhưng anh Bàng không chịu :"Trong tổ này tôi là người lao động và đạt năng suất
nhiều nhất cho nên tôi bắt buộc phải là CNXS".
Lời qua tiếng lại đưa đến ẩu đả nhưng mọi người ngăn kịp,tuy vậy sự ầm ĩ này
đã không "Ếm" được vì xung quanh còn có các đội khác và "Tai mắt" cũng khá
nên sự việc phải đem lên bàn mổ.
Vào buổi họp,ĐT và ĐP chưa biết giải quyết ra sao bèn nghĩ ra kế sách bán cái
cho các tổ trưởng lên tiếng trước nhờ đó mới chôm được ý tốt,nhìn hoàn cảnh này
tôi hơi ngao ngán,quay qua ngó Tùng nói nhỏ "Lại đầu gối nữa thôi",nhờ tổ 3
nên tôi còn có thời gian soạn bài diễn văn,trong khi 2 tổ trưởng kia đang 
phát biểu (Cò Dung tổ 1,Cò Tân tổ 2) thì tôi nẩy ra một bài diễn văn "Huề vốn"...
"Anh tổ trưởng tổ 3 có ý kiến gì không ?" Tôi bèn đằng hắng lấy hơi rồi nói :
"Thưa các anh,qua sự kiện đáng tiếc vừa xảy ra giữa anh Bàng và anh Cường
tôi xin có ý kiến như sau : 
    -Về anh Bàng,như chúng ta đều biết anh là một người có sức khỏe tốt và
lao động xuất sắc đạt năng suất rất cao,vượt trội hơn ai hết,thì khi anh nhận
mình là CNXS thì điều đó rất đúng,anh xứng đáng được như vậy....
    - Còn về anh Cường,một người sức khỏe hơi yếu,thường phải khai bệnh
để có thuốc uống,và anh cũng nhận mình xứng đáng là CNXS thì tôi thấy
điều đó cũng không có gì là......SAI !!!!!
   Vì chủ trương của đảng và nhà nước không đánh giá việc cải tạo,lao động
qua yếu tố sức khỏe mà dánh giá ở yếu tố "Nhiệt tình lao động",anh khỏe
thì anh làm nhiều,tôi yếu thì tôi làm vừa với sức của tôi thôi,
nhưng Nhiệt tình Lao động thì không ai thua ai cả.....
Nhưng có một điều ở đây,các anh và tôi đều có chung một ước mơ
mà tôi nghĩ đó là ước mơ đẹp : Một ngày nào đó chúng ta cùng khoác vai nhau,
bước ra cổng cùng một lúc,đó chính là dấu ấn không bao giờ phai nhạt
trong cuộc đời còn lại của mỗi người trong chúng ta,xin hết"
 Vừa nói xong,nhìn lên thấy nét rạng rỡ của 2 ông ĐT và ĐP :
"Tôi rất đồng ý với ý kiến của tổ trưởng tổ 3..."
trong khi đó quay qua bé Tùng tôi lắc đầu nói nhỏ : "Sao tao mệt quá...."
Thằng Bé cứ tủm tỉm ......
 Qua đây chúng ta thấy rằng làm chức sắc trong tù không phải là cái tội,
đó chỉ là bất đắc dĩ không có lựa chọn nào khác,một đội toàn cấp Tướng ,Tá
anh có tìm đâu ra một anh cấp Úy hay Hạ SQ để bán cái làm chuyện đó.
Điều chúng ta muốn nói,làm chức sắc nếu vẫn giữ được Nhân Cách,Danh Dự,
duy trì được Hòa Khí và Tinh Thần Đoàn Kết với nhau thì đó cũng là CHIẾN ĐẤU.


quoc-ky-vnchBĐT

Chủ Nhật, 1 tháng 6, 2014

VŨ ÁNH VÀ TÔI – CHUNG MỘT ĐOẠN ĐỜI

VŨ ÁNH VÀ TÔI – CHUNG MỘT ĐOẠN ĐỜI

   (Xin gởi đến hương hồn anh Vũ Ánh
   như một nén nhang tiễn biệt.
   Và đến chị Yến Tuyết
   như một lời chia buồn muộn màng)
             Phạm Đức Nhì


Một Tâm Hồn Trẻ Trung Sôi Nổi

Ngày đầu tiên bị giải đến Trại Trừng Giới A20 Xuân Phước, tất cả chúng tôi – thành phần cứng đầu, khó cải tạo từ các trại -bị lùa vào hội trường để được dằn mặt và đưa vào khuôn phép. Mở đầu là màn văn nghệ ca tụng đảng và nhà nước có tính cách bắt buộc. Cán bộ giáo dục yêu cầu một người tù trong chúng tôi ra bắt giọng cho mọi người hát một bản nhạc cách mạng để lấy khí thế. Hối thúc hoài cũng chẳng ai thèm ra. Cuối cùng, khi hắn giở giọng đe dọa thì tôi nóng mặt đứng lên bắt nhịp cho anh em hát bài Việt Nam Quê Hương Ngạo Nghễ của Nguyễn Đức Quang. Được gãi đúng chỗ ngứa anh em hát muốn bể tung hội trường. Cán bộ giáo dục và ban thi đua ú ớ chẳng biết gì nên dù "ngờ ngợ có cái gì không ổn" cũng không làm chi được. Sau buổi họp, mấy bạn trẻ như Tú Cường, Nguyễn Hữu Hồng ... đến bắt tay tôi tỏ vẻ đồng cảm và ngưỡng mộ một hành động nhanh trí và can đảm, giữa đường thấy chuyện bất bình thì phản ứng liền. Đám trẻ của chúng tôi là như vậy. Tôi bắt tay các bạn một cách vui vẻ rất ... bình thường. Riêng anh Ánh, lúc ấy đã gần 40, vẻ mặt trí thức, chững chạc đến vỗ vai, bắt tay tôi đã là ... đặc biệt rồi. Anh lại còn ôm chặt tôi ra vẻ rất quý mến: "Tôi tưởng cậu hát nhạc của tụi nó nên đã muốn chửi thề trong miệng, nhưng khi nghe câu hát đầu tiên tôi khoái quá, hát muốn khàn cả cổ". Tôi với anh quen nhau, gần gũi nhau ngay từ hôm ấy. Sau này ra hải ngoai anh còn viết bài Việt Nam Quê Hương Ngạo Nghễ Của Nguyễn Đức Quang Trong Nhà Tù Cộng Sản kể lại sự kiện này. Tôi có cảm tưởng ở cái tuổi của anh lúc ấy, đối với một sự việc bình thường như vậy, thái độ "nóng máu muốn chửi thề" của anh, thật giống bọn trẻ chúng tôi: Rất Trẻ Trung Và Sôi Nổi.

Dáng Đứng Hiên Ngang Bất Khuất

Sau 2 tháng bị cùm, bị đánh, bị bỏ đói, bỏ khát cho chết, nhờ có được bản năng và khát vọng sinh tồn mạnh mẽ của tuổi trẻ, tôi đã không chết, và khi cán bộ trực trại mở cửa xà lim, tháo cùm, tôi vẫn còn đủ sức vừa đi, vừa bò khoảng 30 mét ra khỏi khu biệt giam để rồi đươc các bạn tù xốc vai dìu về khu nhà ở. Vừa được anh em giúp tắm rửa xong thì tất cả có lệnh lên hội trường. Trật tự thông báo đích danh tôi (Phạm Đức Nhì), dù đang nằm xoải chân, xoải tay, hết hơi, hết sức, cũng không được ở lại phòng.