Thứ Năm, 14 tháng 5, 2015

Tưởng nhớ ông Nguyễn Văn Học


Tưởng nhớ ông Nguyễn Văn Học



Ước ao được làm con của Ba mãi mãi. 

Con chào đời được 5 tháng thì Ba phải đi tù cải tạo. Tuổi thơ con sống trong sự đùm bọc của Mẹ và các Anh Chị.  Trong kí ức nhỏ bé của con, và hoàn cảnh đất nước lúc đó, Anh Chị em con đã có những bữa ăn không được no, nhưng gia đình mình luôn tràn ắp tiếng cười đùa.  Sự vắng mặt của Ba, con hoàn toàn không để ý đến.  

Khi Ba được ra tù cải tạo, thì con đã lên 7, cuộc sống của con như một cuốn vở vừa được mở sang một trang mới sạch đẹp hơn.  Con nói thế là vì con còn nhớ rõ con rất sợ ma, vậy mà sáng nào Mẹ cũng bắt đi Lễ Misa lúc 4 giờ sáng.  Đầu ngõ nhà mình lại có những cây tre thật to, con nghĩ cây càng to, càng rậm thì càng nhiều ma quái.  Mỗi sáng đi đến đầu ngõ, con phải nín thở, nhắm mắt chạy thật nhanh qua để không bị ma bắt.  Nhưng từ khi có Ba, mỗi sáng sớm con ung dung ngồi trên vai Ba để được cõng đến cổng nhà thờ.  Lúc đó con là con út nên được Ba nuông chiều lắm. Con thi thường xuyên bị bịnh và mỗi khi con đau bụng Ba thường lấy lá trầu xanh hơ lửa và chườm lên bụng con cho ấm lại.  Những cử chỉ chăm sóc của Ba, con còn nhớ mãi.  Ba là một người Cha hiền từ mà con rất yêu kính, Ba dành rất nhiều thời giờ cho con.  Những buổi chiều rảnh rỗi Ba dắt con ra ruộng rong chơi, đi bộ trên bờ đê, Ba cho con tha hồ chạy nhảy và Ba còn giúp con bắt những con dế đem về chơi.  Ba lại là người rất tỉ mỉ khéo tay, Ba làm cái gì cũng đẹp.  Lúc con 11-12 tuổi, Mẹ  cho con đi học thêu, con nhỏ nhất trong lớp nên mọi dụng cụ đều to lớn cho con.  Ba đã đóng cho con một con ngựa gỗ vừa tầm với con để con ngồi thêu, Ba đánh bóng thật láng để dằm khỏi đâm vào tay con.  





Cứ như vậy, hết năm này qua năm khác Ba luôn cho các con những gì tốt đẹp nhất, hình như con không bao giờ nghe Ba lớn tiếng la mắng chúng con, mà chỉ dùng những lời lẽ ôn hòa dạy bảo, nhưng rất thấm sâu trong lòng con.  Con nghĩ chắc tại con nghịch ngợm giống  Ba  nên được Ba thiên vị nhất, nhưng không phải vậy!  Bí quyết của Ba là sự hiền lành nhân từ, mà không chỉ riêng Anh Chị Em con mà tất cả mọi người có dịp tiếp xúc với Ba đều cảm nhận được điều đó. Nếu  con kể những kỉ niệm của Ba và con thì không biết bao giờ mới hết.

Nhờ sự hy sinh  7 năm lao tù cải tạo, mà Ba đã đưa được cả gia đình mình định cư tại Hoa Kỳ. Qua đến Mỹ Ba lại là tài xế đưa con đi học mỗi ngày suốt 4 năm trời, thế là Bố con mình lại có biết bao là kỷ niệm. Ba luôn khuyên dạy con ăn học nên người, Ba lúc nào cũng tin tưởng và hỗ trợ tinh thần các con của Ba.



  
Thế rồi tụi con lớn lên, ra trường, lập gia đình và rời xa Ba Mẹ.  Mỗi khi đưa các con về thăm Ngoại, Ba hay nói: “Có chuyện này hay lắm Ba chờ Cún tới kể cho Cún nghe mới thích”.  Nói chuyện với Ba lúc nào cũng rất thoải mái. Ba là người thông minh nói năng duyên dáng tế nhị, nhưng  rất dí dỏm và hòa đồng, ai ở gần bên  Ba cũng đều thương Ba của con cả.  

Ba là một người Cha nhân từ luôn quan tâm đến nhu cầu của từng đứa con, Ba đang sống trong an vui thoải mái, thì sức khoẻ của Ba yếu dần, và cái ngày định mệnh ấy đến.   Ngày 6 tháng 3, 2015 Ba phải đi cấp cứu, sau 2 ngày kết quả chính thức cho biết Ba bi ung thư phổi giai đoạn cuối và bác sĩ nói Ba chỉ có thể sống thêm 3-6 tháng.  Nghe tin Ba vậy, đất trời như sụp xuống trước mặt con.  Nhưng đó mới là sự bắt đầu.  Chúng con không ai cầm được nước mắt khi thấy Ba email cho bạn bè  của Ba với chủ đề: Tin Sét Đánh, trong nội dung Ba viết “những cơn đau của ung thư phổi thật khủng khiếp, người trần gian không thể diễn tả nổi ….” Viết xong Ba đứng dậy lê từng bước nặng nề vào phòng. Ba ơi! Nếu như Ba nói những  cơn đau đó trên trần gian này không diễn tả nổi, thì đối với con không bút mực nào có thể viết được  lòng yêu thương con dành cho Ba.  Chỉ vài ngày sau đó, Ba bị té trong phòng tắm, con nghe tiếng thét  hoảng sợ của Mẹ và Chị, con gục xuống tưởng rằng con đã mất Ba rồi.  Mắt con cay nhòa và chân con như mọc đầy gai, không thể nào lê nổi thân xác của mình nữa.




Ba phải nhập viện trở lại, nhìn Ba đau đớn co rút người lại, nhưng không một lời than trách. Khi tỉnh dậy Ba nói, nhìn thấy các con khóc Ba còn đau đớn hơn nên Ba đã âm thầm chịu đựng. Thế mà  những cơn đau quái ác đâu có tha cho Ba, Ba run rẩy co quắt lại các Anh Chị Em con nói với nhau. Ba có 6 đứa con và đại gia đình mình có tất cả 30 người, ước gì tụi con có thể chia bớt sự đau đớn cho Ba. Ba là một người hiền lành có vóc dáng nhỏ nhắn, nhưng  Ba lại có một ý chí kiên cường và một đức tin thật mạnh mẽ. Mỗi sáng thức dậy, Ba ra Đài Đức Me mà chính tay Ba đã xây cho chúng con, Ba chắp hai tay tạ ơn Thiên Chúa đã cho Ba một đêm bình an.  Để chống chọi lại với những  cơn đau, Ba tập thể dục mỗi ngày, Ba đi bộ chậm chạp, nhìn Ba đi con thương Ba vô cùng. Chắc Ba biết con là người nắm rõ bịnh lý của Ba, nên lâu lâu Ba lại ghé tai con hỏi nhỏ bịnh Ba ra sao?  Nó có lên trên đầu Ba không mà Ba nhức đầu quá Cún? Con phải cố bình tĩnh mà quay đi chỗ khác gạt nước mắt. 

Con nhớ lần cuối chúng con đưa Ba vào bịnh viện, Ba phải chụp hình phổi, lúc đó Ba đã không còn đứng được, họ phải cho Ba nằm. Ba đau quằn quại, họ không cho con ở đấy.  Ba kéo lấy tay con và nhoài người  ôm con thật chặt như cầu cứu điều gì. Con không thể diễn tả được, nhưng sẽ  không  bao giờ quên ánh mắt ấy của Ba. Ba đau đớnquá không nói được gì vì phải  dùng hết sức chống lại với cơn đau, trong khi nước mắt Ba chảy thành dòng. Thấy vậy họ cho con ở lại bên Ba, và cả hai Bố con cùng khóc.  Ai ngờ đâu, đó chính là lần cuối cùng  con được Ba ôm thật chặt trước khi Ba đi sâu vào hôn mê.  

Căn bịnh ngặt nghèo đã cướp đi mạng sống của Ba chỉ vọn vẹn trong vòng 6 tuần. Mọi người vẫn còn bàng  hoàng, ngay cả khi con đang viết những dòng tưởng nhớ về Ba, con vẫn không nghĩ  Ba đã không còn bên con nữa. Ba nấc nhẹ lên 2 tiếng rồi nhẹ nhàng nhắm mắt ra đi bình an, nhưng sao  trong lòng con lại xót xa đến thế? Mọi người an ủi chúng con rằng, vì đời sống tốt lành, đức tin mạnh mẽ và sự chịu đựng đau đớn thật  kiên cường của Ba, Chúa đã gọi Ba về sớm để Ba được hưởng  hạnh phúc bên Ngài trên Thiên Đàng. 





Chúng con biết Ba thương Mẹ nhiều lắm vì Ba Mẹ đã có với nhau 50 năm chung sống. Sự ra đi của Ba sẽ để lại cho Mẹ nỗi hụt hẫng mất mát thật to lớn. Chúng con xin hứa với Ba là mãi mãi theo lời Ba dạy, Anh Chị Em chúng con sẽ luôn yêu thương nhau, kính trên nhường dưới, và sẽ tiếp tục chăm sóc Mẹ như những ngày Ba còn bên chúng con vậy.  Tất cả chúng con không hề hối hận điều gì vì chúng con hết lòng yêu thương Ba, chúng con chỉ mong phải chi Ba có thể sống lâu hơn với chúng con. Nếu như có được điều ước hay sự chọn lựa, tất cả Anh Chị Em chúng con đều ước ao được làm con của Ba và là anh chị em với nhau mãi mãi.  

Hôm nay chúng con xa Ba, nhưng trong lòng tất cả chúng con luôn luôn thương nhớ đến người Cha khả kính của chúng con, gia đình mình sẽ được đoàn tụ lại trên nước Trời Ba nhé!  Chúng con xin tiễn biệt Ba và thương chúc Ba  luôn mãi bình an trên Thiên Quốc.

Kính chào tạm biệt người Cha thân yêu của chúng con,

Cún của Ba

PS: Anh Học !
Muốn viết về anh vài hàng nhưng con gái của anh giỏi quá, cháu viết hết về anh rồi, cháu chẳng chừa cho tôi chút nào để mà viết.