Vĩnh biệt chú Vũ Ánh!
Vừa kết thúc một cuộc
phỏng vấn lúc 7 giờ tối thì nghe tin: chú Vũ Ánh qua đời!
What? Tôi sửng sốt.
Chạy vào phòng Biên
Tập, thấy anh Thiện Giao. “Chú Ánh mới mất hả anh Giao?” – “Ừ, đang confirm tin
này.”
Tôi thẫn thờ.
Chợt nhớ có thể gọi
cho anh Ngô Văn Quy, anh trai cô Yến Tuyết. Nhưng 2, 3 lần gọi, anh tắt máy.
Tôi bèn nhắn tin “Anh Quy gọi cho em gấp, tụi em muốn comfirm tin chú Vũ Ánh.”
Anh Quy gọi lại. Giọng
đầy nước mắt. “Anh không thể ngờ được NL ơi!”
Ai mà ngờ được.
Tôi lái xe về nhà.
Trong đầu là hình ảnh chú Vũ Ánh, người mà ngày còn làm thầy cò, tôi vẫn thường
vào phòng chú xin tiền đi mua chè…
Vừa nhà đến nhà thì
nhận được điện thoại của anh Vũ Đình Trọng. “Anh đang ở nhà chú Ánh.” – “Cho em
nói chuyện với cô Yến Tuyết.”
Cô bắt phone, khóc òa
“Chú mất rồi con ơi! Cô đi làm về khoảng 5 giờ, thấy chú nằm té trên sàn nhà
trong phòng làm việc. Người chú lạnh ngắt… Cô gọi 911…”
Tôi cùng ông xã chạy
đến nhà cô. Có anh Trọng và chị Khánh Hòa bên tuần báo Sống ở đó.
Cô tựa vào vai ông xã
tôi nức nở, “Chú mất rồi H ơi!”
Tôi ngồi bên nắm chắt
bàn tay cô. Không biết nên nói một lời gì.
Chị Khánh Hòa và anh
Trọng kể: từ lúc 11 giờ sáng nay có gọi điện thoại nhắc chú Ánh ra ăn trưa với
báo “Sống” – như một bữa cơm thân mật hằng tuần. Chú Ánh đồng ý, nhưng nói sẽ
ra trễ 15 phút.
11:37 am, anh Thiện
Giao nhận được email bài chú Ánh gửi.
Khoảng hơn 12 giờ, mấy
anh chị bên “Sống” gọi liên tục nhưng không thấy chú Ánh trả lời. Một điều rất
lạ.
Chị Khánh Hòa bảo,
“Đến 2 giờ vẫn không thấy anh Ánh trả lời, chị cứ nghĩ dại chắc anh Ánh bị xe
đụng…”
Cô Yến Tuyết thất
thần, “Sao cô không có một linh cảm gì hết! Ngoại trừ sáng nay đi làm, cô còn
chọc chú về sự phát âm chữ n và l, cô chọc chú ‘đúng là người Hải Phòng’ rồi cô
hôn lên má chú một cái, chú hôn lại cô. Và cô ra xe đi”
Khi về đến nhà, thì…
Ngày mai hy vọng kết quả giảo nghiệm tử thi sẽ cho biết chú mất vào lúc nào và
vì lý do gì…
Trong đầu tôi hiện lên
hình ảnh buổi tối cuối cùng chú làm việc ở tòa soạn NV. Đó là một ngày căng
thẳng liên quan đến chuyện “cái chậu rửa chân.”
Khi đó tôi vẫn hãy còn
là một thầy cò. Tôi không được tham dự những cuộc họp của ban biên tập khi đó.
Tôi chỉ nhớ, sau cuộc họp muộn ngày hôm đó, tôi bước ngang phòng chú, nhìn thấy
chú thu dọn đồ đạc. Chú ngẩng lên nhìn tôi cười…
Một thời gian không
lâu sau, chú mở một trang blog trên Yahoo! 360. Những thành viên có mặt
trong friend list của chú chỉ vỏn vẹn có vài người, trong đó có tôi. Nếu tôi
nhớ không lầm, blog đó của chú chỉ có khoảng 3 bài, 2 bài nói về những suy nghĩ
của chú đối với những người đang biểu tình báo NV khi đó, và 1 bài chú viết về
chuyện con chó chú nuôi bao năm qua vừa mới chết.
Và tôi nhớ, trong bài
viết về con chó, chú bảo đó là lần đầu tiên chú khóc, sau khi khóc mẹ chú
mất…
Tôi lại nhớ những lần
tôi “gom tiền” đi mua chè. Tôi vào phòng chú, khi đó chú đang là chủ bút, còn
tôi chỉ là một đứa mới vào làm công việc “thầy cò” không bao lâu, “Chú cho con
tiền mua chè!” – Ờ, bao nhiêu?” – “Dạ, $5″ Chú móc túi đưa tiền… Tôi vẫn nhớ nhiều
cô chú làm việc chung ngoài ban kỹ thuật lúc ấy hay nói “Con nhỏ này dám đi thu
tiền luôn cả chú Ánh!” – “Ơ, mua cho mọi người cùng ăn, chứ có phải mình con ăn
đâu. Sếp lớn phải đưa tiền nhiều hơn là đúng rồi!” Tôi nhớ mình trả lời như
vậy…
Giờ thì chú đi rồi.
Tôi sẽ không còn nhìn thấy nụ cười tươi rói của chú, cùng câu hỏi “Sao, công
việc thế nào rồi? NL viết được lắm đấy!”
Mọi người sẽ nhớ chú
lắm, chú ơi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét