Chào anh lần cuối !
Khi phải nói hai chữ Giã Biệt hay mạnh mẽ
hơn Vĩnh Biệt thì qủa thật phải đau lòng nhưng chúng ta phải chấp nhận vì
sự ra đi của con người không do con người quyết định theo lệ
thường. Tuy rằng không có cái may mắn được sống gần anh San để hiểu
anh, học hỏi từ anh, dù chỉ được gặp anh trong phút chốc tôi vẫn có
ấn tuợng tốt đẹp về anh qua cử chỉ và từ ngữ anh dùng.
Hôm qua ngày 11 tháng 11 là ngày Veteran Day
của Hoa Kỳ đang xem những thước phim của các cựu quân nhân Hoa Kỳ từng
tham chiến tại Việt Nam quađài H.2. Khi nghe những phân tích nhận định của
chính những người cựu quân nhân này kể lại tôi vừa buốn vừa tức giận khi
nhớ lại hoàn cảnh đau thương của đất nước mình. Mọi việc
của đất nước đã vượt khỏi tầm tay của người Việt chúng ta. Chính vì
vậy mà ngày 30 tháng 4 năm 1975 phải đến để rồi thương sao những
người quân nhân Hoa Kỳ đã hy sinh trên đất nước ta và cựu chiến
binh Hoa Kỳ đã từng đặt chân đến quê hương chúng ta với hơn 2
triệu rưỡi lượt người. Với quân lực VNCH có biết bao chiến sĩ đã hy sinh
và biết bao người tàn phế nhưng cuối cùng người Việt chúng ta nói chung đã
nhận lấy sự đau thương như ngày nay. Tuy rằng trên thực tế quê hương chúng
ta không còn chiến tranh nhưng hậu quả vẫn kéo dài đến tận ngày nay và sẽ
còn tiếp diễn ởtương lai. Chúng ta những thành phần đã từng bị tù
tội, ngược đãi trong thời gian dài và vẫn còn kéo dài đến hiện tại.
Anh Trần Danh San sau bao năm trời vẫn tiếp tục chiến đấu
dù trên tay anh không súng đạn nhưng những việc làm, lời nói và những bài
viết của anh vẫn là những viên đạn giá trị đẻ gởi cho chế độ
Cộng Sản và là phương tiện để đòi quyền sống cho dân tộc. Anh không
phải là người cầm súng như chúng tôi nhưng anh đã hành xử quyền của
một công dân nước Việt để rồi cùng chung số phận như chúng tôi.
Thưa anh,
Được tin anh ra đi, chúng tôi thật bất ngờ và xúc động. Anh đã
miệt mài đấu tranh cho tự do, dân chủ và nhân quyền trong suốt cuộc đời của
anh. Anh đã tự nhận lấy trách nhiệm của một người công dân để hiên ngang lên
tiếng giữa lòng địch vào ngày 23 tháng 4 năm 1977 để rồi anh chấp nhận vào tù
ra khám. Nhiệm vụ đấu tranh cho nhân quyền là một nhiệm vụ quá nặng nề, khó
khăn nhưng cũng rất vinh hạnh mà tổ quốc và nhân dân kỳ vọng, anh cũng như
chúng tôi đưa vai gánh vác nhưng tiếc thay sự kỳ vọng đó chúng ta đã không hoàn
thành. Anh đã làm hết khả năng của anh, và nhiệm vụ của anh đã hoàn
thành, anh giờ đây ra đi, chúng tôi còn lại dù tuổi đời chồng chất chúng
tôi cũng sẽ tiếp tục công việc đang làm.
Thưa anh,
Với thời gian chắc chắn anh em ta sẽ có một cuộc Hội Ngộ cuối
cùng và toàn diện. Hẹn anh ngày ấy.
Cùng với các niên trưởng và bạn bè, thằng em xin đứng nghiêm
chào anh lần cuối.
A.20 Đạo Trần
Columbus, Ohio.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét