Thứ Bảy, 28 tháng 4, 2012

BẠN CỨ KHÓC ĐI

      
(Gởi bạn P.V. Triển, để nhớ ngày mất mẹ)

Bạn cứ khóc như chưa từng được khóc
Cho “Tử Thần” trằn trọc ngủ không yên
Cho từng trời rộng mở cõi vô biên
Chào đón mẹ vãng sinh miền "Cực Lạc".
Bạn hãy khóc cho “Thủy Thần” ngơ ngác
Ngỡ mưa bay sao xác giũa trưa hè
Cho sau vườn nứt đất nẩy mầm tre
Chó xóm láng bạn bè đều bật khóc.
Bạn cứ khóc đi, cho vơi niềm đơn độc
Vì mẹ hiền là cả một trời thơ
Ngay đến khi tóc bạn đã bạc phơ
Vẫn khao khát vòng tay ôm của mẹ.
Bạn cứ khóc eo sèo như lúc bé
Khi dỗi hờn đòi mẹ cho tắm mưa
Hay khóc sụt sùi theo tiếng võng đong đưa
Cho phảng phất tiếng à ỏ của mẹ.
Cảm ơn Trời, ban cho đôi mắt bé
Để khóc ròng khi thiêu đốt mẹ ta
Lúc mẹ còn, trước mắt một trời hoa
Con nào biết, phía sau là biển đời man rợ.
Lúc còn nhỏ, con khóc hờn cho mẹ sợ
Nhưng bây giờ con sợ khóc làm mẹ buồn
Nên mai này nhớ mẹ lệ sa tuôn
Sẽ vội nín và lâm râm niệm Phật.
Rồi sẽ những đêm, ngắm sao trời ngây ngất
Con ước mình được như "Mục Kiền Liên"
Để cất cánh bay vào vũ trụ diệu huyền
Đi tìm mẹ, dẫu ngàn đời không thấy.
Thanh Huyền.
CA/4/24/2012
Kính cẩnđề thơ này để khóc mẹ bạn, cũng như đã khóc mẹ tôi những năm xưa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét